1. 古诗词大全

唐代诗词作品

共收录了40376首唐代诗词
  • 作者:杜甫 朝代:唐代

    去郭轩楹敞,无村眺望赊。 澄江平少岸,幽树晚多花。 细雨鱼儿出,微风燕子斜。 城中十万户,此地两三家。

    qù guō xuān yíng chǎng ,wú cūn tiào wàng shē 。 chéng jiāng píng shǎo àn ,yōu shù wǎn duō huā 。 xì yǔ yú ér chū ,wēi fēng yàn zǐ xié 。 chéng zhōng shí wàn hù ,cǐ dì liǎng sān jiā 。

    春天写景写雨感慨
  • 作者:杜甫 朝代:唐代

    清秋幕府井梧寒,独宿江城蜡炬残。 永夜角声悲自语,中天月色好谁看。 风尘荏苒音书绝,关塞萧条行路难。 已忍伶俜十年事,强移栖息一枝安。

    qīng qiū mù fǔ jǐng wú hán ,dú xiǔ jiāng chéng là jù cán 。 yǒng yè jiǎo shēng bēi zì yǔ ,zhōng tiān yuè sè hǎo shuí kàn 。 fēng chén rěn rǎn yīn shū jué ,guān sāi xiāo tiáo háng lù nán 。 yǐ rěn líng pīng shí nián shì ,qiáng yí qī xī yī zhī ān 。

    唐诗三百首感时孤独
  • 作者:杜甫 朝代:唐代

    凉风起天末,君子意如何。 鸿雁几时到,江湖秋水多。 文章憎命达,魑魅喜人过。 应共冤魂语,投诗赠汩罗。[1]

    liáng fēng qǐ tiān mò ,jun1 zǐ yì rú hé 。 hóng yàn jǐ shí dào ,jiāng hú qiū shuǐ duō 。 wén zhāng zēng mìng dá ,chī mèi xǐ rén guò 。 yīng gòng yuān hún yǔ ,tóu shī zèng gǔ luó 。[1]

    唐诗三百首写风怀人
  • 作者:杜甫 朝代:唐代

    楚草经寒别,庭春入眼浓。 旧低收叶举,新偃卷芽重。 步履宜轻过,开筵得屡供。 看花随即序,不敢强为容。

    chǔ cǎo jīng hán bié ,tíng chūn rù yǎn nóng 。 jiù dī shōu yè jǔ ,xīn yǎn juàn yá zhòng 。 bù lǚ yí qīng guò ,kāi yàn dé lǚ gòng 。 kàn huā suí jí xù ,bú gǎn qiáng wéi róng 。

  • 作者:杜甫 朝代:唐代

    士卒何草草,筑城潼关道。 大城铁不如,小城万丈余。 借问潼关吏:修关还备胡。 要我下马行,为我指山隅。 连云列战格,飞鸟不能逾。 胡来但自守,岂复忧西都? 丈人视要处,窄狭容单车。 艰难奋长戟,千古用一夫。 哀哉桃林战,百万化为鱼! 请嘱防关将,慎勿学哥舒!

    shì zú hé cǎo cǎo ,zhù chéng tóng guān dào 。 dà chéng tiě bú rú ,xiǎo chéng wàn zhàng yú 。 jiè wèn tóng guān lì :xiū guān hái bèi hú 。 yào wǒ xià mǎ háng ,wéi wǒ zhǐ shān yú 。 lián yún liè zhàn gé ,fēi niǎo bú néng yú 。 hú lái dàn zì shǒu ,qǐ fù yōu xī dōu ? zhàng rén shì yào chù ,zhǎi xiá róng dān chē 。 jiān nán fèn zhǎng jǐ ,qiān gǔ yòng yī fū 。 āi zāi táo lín zhàn ,bǎi wàn huà wéi yú ! qǐng zhǔ fáng guān jiāng ,shèn wù xué gē shū !

  • 作者:杜甫 朝代:唐代

    岱宗夫如何?[1]齐鲁青未了。[2] 造化钟神秀,[3]阴阳割昏晓。 荡胸生曾云,[4]决眦入归鸟。[5] 会当凌绝顶,一览众山小。[6]

    dài zōng fū rú hé ?[1]qí lǔ qīng wèi le 。[2] zào huà zhōng shén xiù ,[3]yīn yáng gē hūn xiǎo 。 dàng xiōng shēng céng yún ,[4]jué zì rù guī niǎo 。[5] huì dāng líng jué dǐng ,yī lǎn zhòng shān xiǎo 。[6]

    唐诗三百首初中古诗写景写山写鸟励志哲理
  • 作者:杜甫 朝代:唐代

    国初已来画鞍马,神妙独数江都王。 将军得名三十载,人间又见真乘黄。 曾貌先帝照夜白,龙池十日飞霹雳。 内府殷红马脑盘,婕妤传诏才人索。 盘赐将军拜舞归,轻纨细绮相追飞。 贵戚权门得笔迹,始觉屏障生光辉。 昔日太宗拳毛騧,近时郭家狮子花。 今之新图有二马,复令识者久叹嗟。 此皆骑战一敌万,缟素漠漠开风沙。 其余七匹亦殊绝,迥若寒空动烟雪。 霜蹄蹴踏长楸间,马官厮养森成列。 可怜九马争神骏,顾视清高气深稳。 借问苦心爱者谁,后有韦讽前支遁。 忆昔巡幸新丰宫,翠华拂天来向东。 腾骧磊落三万匹,皆与此图筋骨同。 自从献宝朝河宗,无复射蛟江水中。 君不见金粟堆前松柏里,龙媒去尽鸟呼风。

    guó chū yǐ lái huà ān mǎ ,shén miào dú shù jiāng dōu wáng 。 jiāng jun1 dé míng sān shí zǎi ,rén jiān yòu jiàn zhēn chéng huáng 。 céng mào xiān dì zhào yè bái ,lóng chí shí rì fēi pī lì 。 nèi fǔ yīn hóng mǎ nǎo pán ,jié yú chuán zhào cái rén suǒ 。 pán cì jiāng jun1 bài wǔ guī ,qīng wán xì qǐ xiàng zhuī fēi 。 guì qī quán mén dé bǐ jì ,shǐ jiào píng zhàng shēng guāng huī 。 xī rì tài zōng quán máo guā ,jìn shí guō jiā shī zǐ huā 。 jīn zhī xīn tú yǒu èr mǎ ,fù lìng shí zhě jiǔ tàn jiē 。 cǐ jiē qí zhàn yī dí wàn ,gǎo sù mò mò kāi fēng shā 。 qí yú qī pǐ yì shū jué ,jiǒng ruò hán kōng dòng yān xuě 。 shuāng tí cù tà zhǎng qiū jiān ,mǎ guān sī yǎng sēn chéng liè 。 kě lián jiǔ mǎ zhēng shén jun4 ,gù shì qīng gāo qì shēn wěn 。 jiè wèn kǔ xīn ài zhě shuí ,hòu yǒu wéi fěng qián zhī dùn 。 yì xī xún xìng xīn fēng gōng ,cuì huá fú tiān lái xiàng dōng 。 téng xiāng lěi luò sān wàn pǐ ,jiē yǔ cǐ tú jīn gǔ tóng 。 zì cóng xiàn bǎo cháo hé zōng ,wú fù shè jiāo jiāng shuǐ zhōng 。 jun1 bú jiàn jīn sù duī qián sōng bǎi lǐ ,lóng méi qù jìn niǎo hū fēng 。

  • 作者:杜甫 朝代:唐代

    【闻官军收河南河北】 剑外忽传收蓟北,初闻涕泪满衣裳。 却看妻子愁何在,漫卷诗书喜欲狂。 白日放歌须纵酒,青春作伴好还乡。 即从巴峡穿巫峡,便下襄阳向洛阳。

    【wén guān jun1 shōu hé nán hé běi 】 jiàn wài hū chuán shōu jì běi ,chū wén tì lèi mǎn yī shang 。 què kàn qī zǐ chóu hé zài ,màn juàn shī shū xǐ yù kuáng 。 bái rì fàng gē xū zòng jiǔ ,qīng chūn zuò bàn hǎo hái xiāng 。 jí cóng bā xiá chuān wū xiá ,biàn xià xiāng yáng xiàng luò yáng 。

    唐诗三百首小学古诗思归
  • 作者:杜甫 朝代:唐代

    寂寞天宝後,园庐但蒿藜。 我里百馀家,世乱各东西。 存者无消息,死者为尘泥。 贱子因阵败,归来寻旧蹊。 久行见空巷,日瘦气惨凄。 但对狐与狸,竖毛怒我啼。 四邻何所有?一二老寡妻。 宿鸟恋本枝,安辞且穷栖。 方春独荷锄,日暮还灌畦。 县吏知我至,召令习鼓鼙。 虽从本州役,内顾无所携。 近行只一身,远去终转迷。 家乡既荡尽,远近理亦齐。 永痛长病母,五年委沟溪。 生我不得力,终身两酸嘶。 人生无家别,何以为蒸黎?

    jì mò tiān bǎo hòu ,yuán lú dàn hāo lí 。 wǒ lǐ bǎi yú jiā ,shì luàn gè dōng xī 。 cún zhě wú xiāo xī ,sǐ zhě wéi chén ní 。 jiàn zǐ yīn zhèn bài ,guī lái xún jiù qī 。 jiǔ háng jiàn kōng xiàng ,rì shòu qì cǎn qī 。 dàn duì hú yǔ lí ,shù máo nù wǒ tí 。 sì lín hé suǒ yǒu ?yī èr lǎo guǎ qī 。 xiǔ niǎo liàn běn zhī ,ān cí qiě qióng qī 。 fāng chūn dú hé chú ,rì mù hái guàn qí 。 xiàn lì zhī wǒ zhì ,zhào lìng xí gǔ pí 。 suī cóng běn zhōu yì ,nèi gù wú suǒ xié 。 jìn háng zhī yī shēn ,yuǎn qù zhōng zhuǎn mí 。 jiā xiāng jì dàng jìn ,yuǎn jìn lǐ yì qí 。 yǒng tòng zhǎng bìng mǔ ,wǔ nián wěi gōu xī 。 shēng wǒ bú dé lì ,zhōng shēn liǎng suān sī 。 rén shēng wú jiā bié ,hé yǐ wéi zhēng lí ?

    叙事战争写景抒怀
  • 作者:杜甫 朝代:唐代

    【洗兵马】 中兴诸将收山东,捷书夜报清昼同。 河广传闻一苇过,胡危命在破竹中。 只残邺城不日得,独任朔方无限功。 京师皆骑汗血马,回纥喂肉蒲萄宫。 已喜皇威清海岱,常思仙仗过崆峒。 三年笛里关山月,万国兵前草木风。 成王功大心转小,郭相谋深古来少。 司徒清鉴悬明镜,尚书气与秋天杳。 二三豪俊为时出,整顿乾坤济时了。 东走无复忆鲈鱼,南飞觉有安巢鸟。 青春复随冠冕入,紫禁正耐烟花绕。 鹤禁通宵凤辇备,鸡鸣问寝龙楼晓。 攀龙附凤势莫当,天下尽化为侯王。 汝等岂知蒙帝力?时来不得夸身强。 关中既留萧丞相,幕下复用张子房。 张公一生江海客,身长九尺须眉苍。 征起适遇风云会,扶颠始知筹策良。 青袍白马更何有?後汉今周喜再昌。 寸地尺天皆入贡,奇祥异瑞争来送。 不知何国致白环,复道诸山得银瓮。 隐士休歌紫芝曲,词人解撰清河颂。[1] 田家望望惜雨干,布谷处处催春种。 淇上健儿归莫懒,城南思妇愁多梦。 安得壮士挽天河,净洗甲兵长不用!

    【xǐ bīng mǎ 】 zhōng xìng zhū jiāng shōu shān dōng ,jié shū yè bào qīng zhòu tóng 。 hé guǎng chuán wén yī wěi guò ,hú wēi mìng zài pò zhú zhōng 。 zhī cán yè chéng bú rì dé ,dú rèn shuò fāng wú xiàn gōng 。 jīng shī jiē qí hàn xuè mǎ ,huí gē wèi ròu pú táo gōng 。 yǐ xǐ huáng wēi qīng hǎi dài ,cháng sī xiān zhàng guò kōng dòng 。 sān nián dí lǐ guān shān yuè ,wàn guó bīng qián cǎo mù fēng 。 chéng wáng gōng dà xīn zhuǎn xiǎo ,guō xiàng móu shēn gǔ lái shǎo 。 sī tú qīng jiàn xuán míng jìng ,shàng shū qì yǔ qiū tiān yǎo 。 èr sān háo jun4 wéi shí chū ,zhěng dùn qián kūn jì shí le 。 dōng zǒu wú fù yì lú yú ,nán fēi jiào yǒu ān cháo niǎo 。 qīng chūn fù suí guàn miǎn rù ,zǐ jìn zhèng nài yān huā rào 。 hè jìn tōng xiāo fèng niǎn bèi ,jī míng wèn qǐn lóng lóu xiǎo 。 pān lóng fù fèng shì mò dāng ,tiān xià jìn huà wéi hóu wáng 。 rǔ děng qǐ zhī méng dì lì ?shí lái bú dé kuā shēn qiáng 。 guān zhōng jì liú xiāo chéng xiàng ,mù xià fù yòng zhāng zǐ fáng 。 zhāng gōng yī shēng jiāng hǎi kè ,shēn zhǎng jiǔ chǐ xū méi cāng 。 zhēng qǐ shì yù fēng yún huì ,fú diān shǐ zhī chóu cè liáng 。 qīng páo bái mǎ gèng hé yǒu ?hòu hàn jīn zhōu xǐ zài chāng 。 cùn dì chǐ tiān jiē rù gòng ,qí xiáng yì ruì zhēng lái sòng 。 bú zhī hé guó zhì bái huán ,fù dào zhū shān dé yín wèng 。 yǐn shì xiū gē zǐ zhī qǔ ,cí rén jiě zhuàn qīng hé sòng 。[1] tián jiā wàng wàng xī yǔ gàn ,bù gǔ chù chù cuī chūn zhǒng 。 qí shàng jiàn ér guī mò lǎn ,chéng nán sī fù chóu duō mèng 。 ān dé zhuàng shì wǎn tiān hé ,jìng xǐ jiǎ bīng zhǎng bú yòng !

  • 作者:杜甫 朝代:唐代

    【戏为六绝句】 庾信文章老更成,凌云健笔意纵横。 今人嗤点流传赋,不绝前贤畏后生。 杨王卢骆当时体,轻薄为文哂未休。 尔曹身与名俱灭,不废江河万古流。 纵使卢王操翰墨,劣于汉魏近风骚。 龙文虎脊皆君驭,历块过都见尔曹。 才力应难夸数公,凡今谁是出群雄。 或看翡翠兰苕上,未掣鲸鱼碧海中。 不薄今人爱古人,清词丽句必为邻。 窃攀屈宋宜方驾,恐与齐梁作后尘。 未及前贤更勿疑,递相祖述复先谁。 别裁伪体亲风雅,转益多师是汝师。

    【xì wéi liù jué jù 】 yǔ xìn wén zhāng lǎo gèng chéng ,líng yún jiàn bǐ yì zòng héng 。 jīn rén chī diǎn liú chuán fù ,bú jué qián xián wèi hòu shēng 。 yáng wáng lú luò dāng shí tǐ ,qīng báo wéi wén shěn wèi xiū 。 ěr cáo shēn yǔ míng jù miè ,bú fèi jiāng hé wàn gǔ liú 。 zòng shǐ lú wáng cāo hàn mò ,liè yú hàn wèi jìn fēng sāo 。 lóng wén hǔ jǐ jiē jun1 yù ,lì kuài guò dōu jiàn ěr cáo 。 cái lì yīng nán kuā shù gōng ,fán jīn shuí shì chū qún xióng 。 huò kàn fěi cuì lán tiáo shàng ,wèi chè jīng yú bì hǎi zhōng 。 bú báo jīn rén ài gǔ rén ,qīng cí lì jù bì wéi lín 。 qiè pān qū sòng yí fāng jià ,kǒng yǔ qí liáng zuò hòu chén 。 wèi jí qián xián gèng wù yí ,dì xiàng zǔ shù fù xiān shuí 。 bié cái wěi tǐ qīn fēng yǎ ,zhuǎn yì duō shī shì rǔ shī 。

  • 作者:杜甫 朝代:唐代

    奉乞桃栽一百根, 春前为送浣花村。 河阳县里虽无树, 濯锦江边未满园。

    fèng qǐ táo zāi yī bǎi gēn , chūn qián wéi sòng huàn huā cūn 。 hé yáng xiàn lǐ suī wú shù , zhuó jǐn jiāng biān wèi mǎn yuán 。

  • 作者:李白 朝代:唐代

    君不见大鹏扬翅上九天, 云霄十万须臾间。 君不见汪洋浪海遥无际, 朝帆远影暮归月。 茫茫大漠走黄沙, 甘凉古道赴天阙。 孤月长空狼崖啸, 狂风潇雨马飞啼。 单刀负背穿尘过, 万里河山锦绣诗。 狼烟起 古长城 将军令 号角鸣 旌旗高扬风怒嚎, 壮士拔剑雪心恨。 誓死沙场保家国, 不废男儿血肉身。 杀声刀鸣嘶乱马, 滚滚人马坠黄尘。 从来青史圣名在, 明月寂冷英雄泪。 华清宫里歌舞升, 忽报北疆烽火急。 帝王怒, 发冲冠, 誓与匈奴共死战, 胡血染尽万仞山!

    jun1 bú jiàn dà péng yáng chì shàng jiǔ tiān , yún xiāo shí wàn xū yú jiān 。 jun1 bú jiàn wāng yáng làng hǎi yáo wú jì , cháo fān yuǎn yǐng mù guī yuè 。 máng máng dà mò zǒu huáng shā , gān liáng gǔ dào fù tiān què 。 gū yuè zhǎng kōng láng yá xiào , kuáng fēng xiāo yǔ mǎ fēi tí 。 dān dāo fù bèi chuān chén guò , wàn lǐ hé shān jǐn xiù shī 。 láng yān qǐ gǔ zhǎng chéng jiāng jun1 lìng hào jiǎo míng jīng qí gāo yáng fēng nù háo , zhuàng shì bá jiàn xuě xīn hèn 。 shì sǐ shā chǎng bǎo jiā guó , bú fèi nán ér xuè ròu shēn 。 shā shēng dāo míng sī luàn mǎ , gǔn gǔn rén mǎ zhuì huáng chén 。 cóng lái qīng shǐ shèng míng zài , míng yuè jì lěng yīng xióng lèi 。 huá qīng gōng lǐ gē wǔ shēng , hū bào běi jiāng fēng huǒ jí 。 dì wáng nù , fā chōng guàn , shì yǔ xiōng nú gòng sǐ zhàn , hú xuè rǎn jìn wàn rèn shān !

  • 作者:李白 朝代:唐代

    冥蒙浮世烟, 清气水中天. 万事皆为乐, 无情便是仙.

    míng méng fú shì yān , qīng qì shuǐ zhōng tiān . wàn shì jiē wéi lè , wú qíng biàn shì xiān .

  • 作者:李白 朝代:唐代

    远山渺邈芒, 心重路彷徨. 仙境何时到? 岩前黯自伤.

    yuǎn shān miǎo miǎo máng , xīn zhòng lù páng huáng . xiān jìng hé shí dào ? yán qián àn zì shāng .